——Nhớ mưa đầu mùa!——
Mưa chợt đến bên ta, buổi chiều Hạ
Có như chăng, gợi ta nhớ mưa xa
Nhớ bóng chiều tà, nhớ áo thướt tha, chân buồn không vội vã
Đường còn chung ngã, tuy bước cách xa, mà tim rung rất lạ
Chắc bởi Hạ, hay bởi tiếng ve sầu râm ran, lời than miên man.
Hay rồi mai, đường lối rẽ hai, cho nhung nhớ giăng dài?
Chợt mưa vụng dại, hạt rớt áo ai, để thướt tha đứng lại
Dẫu đứng cạnh, con tim hoang dại, vẫn rung tiếng rung dài
Biết không nói là sai, nhưng biết nói, biết nói gì với ai?
Ngần ngại, suy nghĩ như rối tung, miệng vẫn ngại ngùng!
Sấm vỗ đì đùng, để “thân cỏ” rung, mắt tròn mi nhung
Còn thân ai đứng, miệng còn khép cứng, lửa tim phừng phừng
Chẳng muốn mưa ngừng, chẳng muốn mưa ngưng, thời gian hãy dừng!
Để bên “thân cỏ”, để đứng gần đó, để được ngó thật rõ.
Vẫn còn đó, quên quá khó một lời không ngỏ, nên ai chẳng rõ!
Duyên trời chẳng cho, bởi ngày đó, chỉ dám ngó..., vì lời yêu quá khó!
(Siêu tưởng về tuổi trẻ, cho nó trẻ, chứ hổng có cái đó..... hehehe)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét