____HẠ ƠI (2)____
Hạ là Phượng lửa hồng rực đỏ
Là lời ve nghe réo rắc đó đây
Là nghìn mưa gởi mi rớt hạt đầy
Là ngơ ngác mắt ai nhìn lần cuối
*
Hạ đã xa nơi tôi tự bao tuổi
Mà sao giờ ảo ảnh vẫn còn đây
Sẽ bao năm còn nữa vẫn xum vầy?
Hay đến chết vẫn tôi mang Hạ xuống?
*
Hạ với tôi là chuyện đời kể muộn
Là vô vàn còn đó ảnh hình xưa
Là má hồng, là mắt ướt mi thưa
Là dang dỡ, lời xưa chưa kịp nói!
*
Tiếng con tim Hạ về tôi vẫn gọi
Bởi nắng nồng khơi gợi má hồng ai
Nhớ đung đưa giọt trên chiếc mi dài
Nhớ áo trắng thơ ngây cô bạn nhỏ!!!!!
*
Có nắng trêu má ai hồng thêm đỏ
Có nụ cười bỗng chợt hoá nhớ nhung
Có mắt mi bỗng hoá chút ngượng ngùng
Có thỏ thẻ những lời không thành tiếng
*
Còn gã trai bỗng dưng khờ dại miệng
Có vội vàng mà tiếng chẳng thành âm
Có ngây người chợt đứng lặng lặng câm
Rồi lẽo đẽo theo sau mà chẳng nói
*
Dẫu con tim đã như chung réo gọi
Nên bước dài chợt khẽ chậm chờ nhau
Không có lời... mà tim đến với nhau
Rồi hai lối chợt chung cùng một hướng
____________THANH HUNG________
Hạ là cả trong tôi SIÊU TƯỞNG TƯỢNG!
Cho tuổi già nhớ chút NGƯỢNG NGÙNG xưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét