Kiếp người
Nợ duyên chưa trả hết, ta bà thoát chẳng ra
Nào đâu phải ý ta, trần gian ta nào thích
Chốn vô minh mờ mịt, thân xác hoá tù lao
Một bước đã sa vào, là chung thân trọn kiếp
Đã đến vì bởi nghiệp, định mệnh sẵn chờ ta
Nợ đòi người chẳng tha, duyên chờ người đợi lối
Biết sinh là biết tội, chưa thoát cõi nợ duyên
Người nợ kẻ đến tìm, tháng năm dài thành kiếp
Xác thân này tội nghiệp, lê mãi cùng đời ta
Để năm tháng héo già, ngục tù thêm tăm tối
Bởi ta nên xác tội, nợ ta làm xác mang
Khổ mãi nên héo tàn, nhọc đầy làm hao khuyết
Tâm hồn này tội nghiệp, giày xéo bởi tình duyên
Trốn mãi kẻ đi tìm, chờ hoài người bỏ chạy
Nợ duyên thì còn đấy, trả mãi chẳng kịp xong
Một kiếp chẳng thong dong, nợ dài thêm nhiều kiếp
Ôi sinh linh tội nghiệp, giãy giụa chốn bùn nhơ
Thân xác lấm mịt mờ, tâm hồn rồi cũng bẩn
Một vòng sinh lận đận, một kiếp chẳng trả xong
Luân kiếp mãi lòng vòng, biết bao giờ thoát nổi.
Nhìn ta - ta thấy tội, họ nhìn thấy họ đau
Che giấu đoạn ruột nhàu, giả vui đời hoang tưởng
Người thấy ta nghĩ sướng, ta lại thấy người vui
Những tậm sự ngậm ngùi, nấy ai người ấy hiểu.
***
Nỗi đau còn nhìn thấy, tim máu đỏ chưa khô
Vô thường đến hư vô, kiếp người sao tránh khỏi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét