Chiện con kiến
Mở nắp hủ đường thì thấy vài con kiến, chúng bỏ lổm ngổm bên trong.
Bụng thầm nói, may là nó mới vào mấy con thôi.
Rồi rung, rồi vỗ, rồi lắc,… và gõ rầm rầm; mà chúng cứ lòng vòng chẳng thể ra.
Nhìn cái điệu bộ vội vã, sau mỗi cái rung lắc, là hiểu chúng cũng muốn ra lắm đấy chứ. Nhưng chúng cứ đường vòng, quẹo trái, quẹo phải,… loằng ngoằn mãi chẳng ra.
Bực mình tui thét lớn: “Chúng mày cứ một đường thẳng tắp mà đi thì ra được thôi, cứ có gì mà sáng tác cái vòng tiều tuỵ trong ấy! Đồ S.tu.pid!”
Chợt tui mĩm cười, mà cay cú!!!
Mình chẳng khác chúng chút nào, nếu cứ cái thẳng tắp mà đi thì 1/2 thế kỷ chắc đã thoát cõi “ta bà” này lâu rồi.
Mà tâm mình cũng muốn thoát như chúng, mà đường đời chẳng có lối thẳng mà đi, cứ tiều tuỵ lòng vòng, rồi lạc lối!
Hay là chúng vì cứ bám lấy cái lợi (hạt đường) ngay trước mắt mà mờ cả đường đi, ngu cả tâm trí???
Mà ta cũng đúng là quay cuồng và vội vã mỗi ngày đó sao? Ta đang muốn đi đâu, thoát khỏi đâu???
Càng nghĩ, thấy mình cũng chỉ là một sinh linh, mà những người bề thế to cao phía trên cũng đang thét lên đầu, rằng sao lại làm như thế???
….(nhiều quá kể chút xíu cho dzui thôi)…
:') :') :') :') Trời nóng quá, tâm trạng hay bất chợt lắm mọi người ạ! 😜😜😜
19/4/2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét